Người dịch: Whistle
“Ngu xuẩn!”
Thạch Trung quát lớn:
“Dù có chết, ta cũng không muốn bị người khác khống chế. Thủy huynh đệ, lên!”
Thạch Trung vừa dứt lời đã vung búa lớn.
“Nhất chùy vô huyết” Thạch Trung đã từng uy chấn một phương, chùy hạ không có người sống, sau đó, bị Huyết Đằng lâu khống chế, trở thành con rối.
Mười mấy năm qua, Thạch Trung luôn nghĩ đến chuyện thoát khỏi Huyết Đằng lâu.
Chùy pháp của Thạch Trung cũng được ma luyện đến gần đỉnh cao.
Lúc này, Thạch Trung nổi giận, có đi không về, trong động phủ, kình phong gào thét, vô số đá vụn từ trên tường rơi xuống loảng xoảng.
“Ầm!”
Dưới một chùy, không khí như thể bùng nổ.
Từng luồng sóng xung kích gào thét, cuồn cuộn, Lỗ Hộc ở góc tường cũng bị đánh bay, đập đầu chảy máu.
Ánh mắt Dương Huyền lóe lên, định bước đến chặn, nhưng trước mặt y đột nhiên xuất hiện một tia đao mang.
Người áo đen ra tay ngăn cản.
“Vèo!”
Thân pháp của người áo đen rất lợi hại, hai thanh loan đao từ trong áo choàng lóe lên giống như độc xà, trong nháy mắt đã chém hàng trăm đao, bao phủ lấy mấy mét phía trước.
Dương Huyền dừng bước, nắm tay, đánh nát đao mang.
Người áo đen không dây dưa, mượn lực bay lên, lao về phía Chu Giáp, hai thanh loan đao ẩn sau lưng Thạch Trung, ngo ngoe muốn động.
“…”
Dương Huyền mặt không đổi sắc, nhưng bước chân lại chậm lại.
Nhất thời…
Y ở phía sau cùng, không biết là cố ý hay là vô ý, khiến cho Chu Giáp một mình đối mặt với Thạch Trung và người áo đen.
“Keng!”
Đột nhiên…
Một tiếng kiếm kêu như thể phát ra từ địa ngục vang lên.
Kiếm kêu vang lên, cả động phủ giống như đột nhiên rơi xuống vực sâu, một luồng lạnh lẽo từ tận đáy lòng lặng lẽ xuất hiện.
Trong cảm nhận của Dương Huyền…
Kiếm mang màu đen từ trong vỏ kiếm của người bí ẩn lóe lên, điểm vào cây búa lớn đang lao đến.
Cây búa lớn trong tay Thạch Trung nặng hơn bốn trăm cân, cộng thêm lực bộc phát của cường giả Hắc Thiết, cho dù là nhà làm bằng thép cũng có thể bị đập nát.
Kiếm mang ảm đạm, yếu ớt, búa lớn thì cuồng bạo, hung dữ, hai bên chênh lệch rất lớn, sau khi va chạm, kiếm mang liền cong xuống.
Nhưng ngay sau đó…
Kiếm mang bị uốn cong đến cực điểm, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh xé toạc tất cả, kiếm quang đen kịt thậm chí còn khiến cho Dương Huyền không thể nào cảm nhận được thứ gì khác.
Âm Sát Đoạt Mệnh Kiếm!
Đại viên mãn!
“Kéc…”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong động phủ.
Thạch Trung cứng đờ, giơ cao cánh tay, lộ ra sơ hở, trên ấn đường xuất hiện một vết máu, sự kinh hãi trong mắt dần dần biến mất.
“Vèo!”
Người áo đen thân hình như điện, đao quang ngập trời, bóng người chia thành ba, lao về phía lối đi.
Người này biết rõ thực lực của Thạch Trung, hai người ngang tài ngang sức, Thạch Trung dốc toàn lực mà cũng không thể nào chống đỡ nổi ba chiêu trước mặt đối thủ.
Sao gã ta có thể không sợ được chứ?
Người áo đen không do dự, kích hoạt bí pháp thiêu đốt tinh huyết, nhân đao hợp nhất, điên cuồng lao về phía trước.
Tam Thân Bộ là bí truyền của Thánh đường, sau khi trở thành Thánh Võ sĩ, Tam Thân Bộ càng thêm hư thực, khó có thể phân biệt.
Đao pháp của người áo đen cũng rất lợi hại.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại chém vào chỗ sơ hở của kiếm mang, nhân lúc Chu Giáp thu kiếm phòng ngự, đột nhiên bộc phát chạy trốn.
Rõ ràng là người áo đen có rất nhiều kinh nghiệm chạy trốn.
Bóng đen lóe lên trong lối đi, trong nháy mắt đã di chuyển được mấy mét, giống như bóng ma.
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh vang lên từ phía sau.
Sau đó, vô số kiếm quang lạnh lẽo, sắc bén, ập đến như sóng lớn, bao phủ lấy toàn bộ lối đi ngoằn ngoèo dài mấy chục mét.
Bạo Lực!
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Vô số kiếm quang điên cuồng giết chóc, người áo đen liều mạng chống đỡ, nhưng chỉ là đang giãy giụa, theo kiếm quang biến mất, người áo đen cũng đứng hình.
“Xì…”
Quần áo trên người gã ta rách nát.
“Bịch!”
Thi thể rơi xuống đất.
“Giao Nhân?”
Chu Giáp nhướng mày dưới mặt nạ.
Giao Nhân, nhưng tu luyện bí pháp của Thánh đường, dường như còn có võ kỹ của Đế Lợi tộc, lại đi chung Thạch Trung của Huyết Đằng lâu.
Lai lịch của người này rốt cuộc là gì?
Chu Giáp lắc đầu, không nghĩ nữa, cho dù lúc còn sống là ai, sau khi chết cũng như nhau.
Chu Giáp xoay người, Dương Huyền vẻ mặt nghiêm túc.
Hai Hắc Thiết lại không chịu nổi một kích trước mặt Chu Giáp, xét về thực lực, e rằng Chu Giáp không thua kém gì lâu chủ Huyết Đằng lâu đời trước.
Nhìn thấy Chu Giáp nhìn mình, Dương Huyền liền cúi đầu, cung kính nói:
“Lâu chủ.”
Thực lực của Dương Huyền tuy rằng mạnh hơn Thạch Trung, nhưng cũng có hạn.
Chu Giáp giết Thạch Trung dễ như trở bàn tay, muốn giết Dương Huyền cũng không khó, lúc nãy, dù ba người có liên thủ, e rằng cũng không phải là đối thủ.
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu, nhìn Lỗ Hộc đang run rẩy trong góc:
“Người này là ai?”
“Người này tên là Lỗ Hộc.”, Dương Huyền đáp: “Thực lực bình thường, nhưng lại am hiểu cơ quan, ổ khóa, có thể trọng dụng.”
“Vậy sao?” Chu Giáp nhìn Lỗ Hộc: “Có đúng vậy không?”
“Lâu… lâu chủ.” Lỗ Hộc mặt mày trắng bệch, toàn thân đầy máu, nghe vậy bèn quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân thực sự tinh thông kỹ xảo này, tiểu nhân học ở Công môn, sư phụ là thợ khóa nhất phẩm của triều đình, nhất định có thể giúp được lâu chủ.”
“Tiểu nhân biết mở cửa mật đạo, ổ khóa bí mật, xin lâu chủ tha mạng.”
“Ta có thể tha cho ngươi.”, Chu Giáp lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi phải chứng minh thực lực của mình, đừng có giở trò trước mặt ta, hiểu không?”
Lỗ Hộc cứng người, sau đó dập đầu, chạy đến bên tường, sờ soạng, sau đó liên tiếp ấn vào mấy chỗ lồi lõm không đáng chú ý trên tường.
“Ùm…”
Vách đá rung lên, từ từ mở ra một khe hở, lộ ra mật thất bên trong.
“Hả?”
Dương Huyền biến sắc, nhìn Lỗ Hộc:
“Hảo tiểu tử, rõ ràng biết ở đây còn có mật thất, vậy mà lại không nói ra, Thạch Trung chết cũng không oan.”
“Không dám.” Lỗ Hộc quỳ trên đất, co ro:
“Tiểu nhân cũng chỉ là phòng ngừa chu đáo, sợ Thạch Trung qua cầu rút ván, nên mới giữ lại, lâu chủ mắt sáng như đuốc, chút mưu kế của tiểu nhân sao có thể qua mắt được ngài.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo